Bbit
Vợ chê tôi bất tài khi ân ái với nhau


Vợ chê tôi bất tài khi ân ái với nhau

Vợ chê tôi bất tài khi ân ái với nhau


Tôi vốn là một doanh nhân giàu có với nhà cao cửa rộng ở thành phố. Cuộc sống gia đình rất hạnh phúc bên người vợ xinh đẹp và đứa con trai kháu khỉnh, đáng yêu. Tuy nhiên, điều đó đã là quá khứ.



Cuộc sống gia đình rất hạnh phúc bên người vợ xinh đẹp.

Sau những phi vụ làm ăn thất bại liên tiếp khối tài sản của tôi gần như mất sạch. Chẳng đến mức phải bán nhà, cuốn xới đi nơi khác nhưng đồ đạc đắt tiền trong nhà phải bán đi để trả nợ. Cái thời dàn xe hơi đắt tiền xếp đầy sân, thói tiêu tiền phóng tay của hai vợ chồng coi mua sắm như cái thú riêng đã qua.

Từ ngày công việc làm ăn của tôi đổ bể, quan hệ vợ chồng trở nên xấu đi trầm trọng. Hương, vợ tôi vốn quá quen với cuộc sống an nhàn, sung sướng, có người giúp việc, cơm bưng nước rót, nay phải tiết kiệm chi tiêu tối đa, tự tay làm việc nhà nên thành ra cáu bẳn, đổi tính đổi nết. Cô ấy không ngừng than khóc, trách móc chồng bất tài khiến vợ con phải sống kham khổ, chẳng dám nhìn mặt ai khi ra đường.

Không muốn ở nhà chịu cảnh nghèo, Hương gửi con cho bà ngoại rồi xin đi làm lại ở công ty trước kia cô ấy từng bỏ dở để ở nhà khi tôi còn làm ăn phát đạt.

Nhan sắc đằm thắm, sự thông minh và năng lực của cô ấy được sếp cũ tại công ty dược phẩm đánh giá cao. Bởi thế ngay khi liên hệ lại, Hương đã được nhận với vị trí trưởng phòng kế toán.

Từ ngày đi làm lại, tiếp xúc thường xuyên với những người đàn ông giàu có, thành đạt, vợ tôi lạnh nhạt coi khinh chồng ra mặt. Chẳng ngày nào về nhà sau giờ tan sở mà cô ấy quên lặp đi lặp lại điệp khúc chồng người giàu có, vợ con được nhờ, còn cô ấy thì…

Những “cuộc yêu” của hai vợ chồng kể từ ngày tôi sa cơ cũng thưa hẳn dù hai đứa vẫn chưa qua tuổi 35. Hương luôn lấy cớ mệt mỗi lần tôi gợi ý. Những khi không thể từ chối, cô ấy phục tùng chồng một cách miễn cưỡng, tựa như ban ơn, ép buộc trong khi gương mặt lạnh tanh, không cảm xúc. Mỗi lần như thế, tôi không khỏi chạnh lòng nhưng nghĩ đó là lỗi của mình nên bỏ qua, hy vọng rồi cô ấy sẽ thay đổi thái độ.

Thế nhưng mọi chuyện ngày càng diễn ra theo chiều hướng xấu. Có lần khi cả hai đang “gần gũi”, đúng thời điểm cao trào, Hương cất lời than buồn chán gia cảnh thiếu thốn khiến tôi ức chế vô cùng, mất sạch cảm xúc nên bỏ cuộc giữa chừng.

Trước phản ứng của chồng, cô ấy chẳng thèm mảy may níu kéo. Tình cảm vợ chồng vì thế ngày càng lạnh nhạt, hững hờ. Tôi bị ám ảnh bởi những câu nói ấy. Sự tự trọng của thằng đàn ông trong tôi bị tổn thương ghê gớm. Không muốn trải qua cảm giác hụt hẫng và cả những lời đay nghiến khó nghe, những dày vò não ruột của vợ mỗi lần sắp “lên đỉnh”, tôi chuyển ra ngủ ở phòng khách. Suốt 3 tháng sau đó, hai đứa tuy ăn cơm cùng nhà nhưng ngủ khác giường và hoàn toàn nói không với chuyện chăn gối.

Rồi tin Hương có bồ đến tai tôi. Gặng hỏi và chìa ra loạt ảnh chứng minh, cô ấy thừa nhận tất cả đồng thời đề nghị được ly hôn. Không muốn níu kéo người đã thay lòng, tôi lập tức đồng ý.

Ký vào lá đơn, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, nó giống như một sự giải thoát đúng nghĩa. Tất nhiên không phải là niềm vui vì thoát khỏi gánh nặng phải lo cho gia đình.

Đã 2 năm từ ngày chia tay cô vợ coi tiền là trên hết, tôi đã tìm được một nửa mới của mình. Đó là một phụ nữ kém sắc hơn nhưng sống tình cảm biết chia sẻ cùng chồng gánh vác chuyện kinh tế, thay vì oán trách, trì triết và gây áp lực. Chẳng biết có phải vì thế mà công việc kinh doanh của tôi cũng khởi sắc hơn hẳn.



Bình Luận:
Liên kết : Trang chủ truy kich |