Sau cuộc hôn nhân tưởng chừng như hoàn hảo của tôi
Người ta nói cuộc hôn nhân của tôi là một sự kết hợp hoàn hảo mà bất cứ ai cũng phải mơ ước. Ai đã lỡ khoác chiếc áo của sự hoàn hảo mới biết sức nặng ghê gớm của nó thế nào. Từ khi cưới về đến nay, chưa một giây phút tôi thôi đóng kịch để cuộc đời mình viên mãn đúng như vỏ bọc.
Gia đình chồng thuộc mẫu trí thức và giàu có từ thời ông bà. Bố chồng tôi là tiến sĩ về hưu, mẹ chồng đã từng là giáo viên, đã từng có tiền của thậm chí cả vàng bạc gửi ngân hàng. Nhưng giàu có chỉ là chuyện của quá khứ, hiện tại không ai kiếm ra tiền ngoài đồng lương ít ỏi của vợ chồng tôi.
Nói không ai tin, cả gia đình học thức sống trong căn nhà cổ kính giá trị mà khi có việc gấp cần trên 5 triệu đồng cũng không có. Lương tháng nào xào hết tháng đấy. Tôi đã có thể chắt bóp được chút ít tiền nếu cả nhà chồng không duy trì lối sống phô trương che giấu sự sa sút xuống dốc của gia đình.
Đám cưới chúng tôi ở nhà trai tổ chức rất linh đình, nhà chồng cho hẳn 5 cây vàng làm của hồi môn. Ngày đưa dâu người ta tưởng bố mẹ tôi khóc thương tạm biệt con gái về nhà chồng, nhưng thật ra là vui mừng vì tôi lấy được một "đám ngon". Tôi cũng khóc cứ ngỡ đời mình sẽ chẳng bao giờ lận đận chuyện tiền nong.
Nhưng bong bóng hạnh phúc ảo vỡ ngay đêm đầu ở nhà chồng. Mẹ chồng nhã nhặn lịch sự lấy lại hết số nữ trang hồi môn mang trả cho người ta. Vợ chồng tôi còn được thông báo sẽ phải trang trải số nợ 70 triệu đồng là chi phí đám cưới.
Trước đó tôi không hề nghe được một thông báo nào từ chồng, anh ấy cũng như bố mẹ mình, rất coi trọng sĩ diện. Chúng tôi không có tuần trăng mật nhưng vẫn phải biến khỏi thành phố vì bố mẹ chồng đã lỡ "quăng bom" với người ngoài là chúng tôi du lịch nước ngoài. Chồng tôi còn phải nhờ vả photoshop mấy cái ảnh ghép làm bằng chứng xuất ngoại để họ mang đi khoe.
Cả tuần đó tôi suy sụp hốc hác không ăn ngủ được. Tôi đâu cần một đám cưới linh đình làm gì, nếu họ nói trước thì tôi chỉ cần một bữa tiệc nhỏ ấm cúng cũng vui vẻ mãn nguyện về nhà chồng. Đằng này cứ ảo tưởng để rồi bây giờ ôm một đống nợ không biết đời nào trả hết.
Tôi hé môi ra trách cứ thì mẹ chồng sẽ chì chiết tiền đó là tổ chức đám cưới cho tôi chứ họ có ăn được đồng nào. Họ nói không hề sai, tôi có nghĩa vụ phải trả nợ vì đấy là đám cưới của tôi. Nhưng đáng ra họ không nên dựng ra một vở kịch gán tôi thành con nợ chỉ để mua lấy chút danh tiếng và sĩ diện cho gia đình.
Mà nhà chồng đâu mỗi chỉ vay tiền tổ chức đám cưới, từ trước đó họ đã nợ rất nhiều để sửa sang nhà cửa, mua một chiếc ô tô cũ để chồng tôi đi làm và để chở bố mẹ mỗi dịp về quê. Tính đến nay, tiền sửa chữa lặt vặt chắc đã được 1/3 giá trị tiền mua xe.
Cứ mỗi ngày tôi lại được nghe thông báo thêm một khoản nợ mới từ mẹ chồng và chồng. Nợ cũ chưa trả hết họ đã vay món mới. Mới về được hơn tháng, chồng đã bắt tôi cầm hợp đồng lao động ra ngân hàng mở thẻ ghi nợ, bây giờ đã tiêu âm đến 38 triệu đồng trong tài khoản, tiền lãi cứ thế nhân lên từng ngày. Nếu tôi không trả thì có ngày cũng bị mất việc.
Nợ nần ngập đầu là thế, ngày nào cũng phải toan tính làm sao để có tiền trả lãi thì tôi vẫn không được phép than vãn và vẫn phải tiếp tục lối sống đài các giàu sang giả tạo. Mẹ chồng chỉ mặc độc nhất áo quần lụa tơ tằm, bố chồng vẫn hăng say đóng góp cho các hoạt động từ thiện mặc dù ông biết cả gia đình không thể gánh nổi số nợ nần hiện tại.
Mới cưới hơn 1 tháng, tôi mệt mỏi và chỉ muốn buông xuôi nhưng không dám về nhà vì sợ bố mẹ tôi thất vọng lo lắng (Ảnh minh họa)
Tôi chưa hưởng thụ được một giây phút hạnh phúc nào từ sau khi lấy chồng. Quẫn trí nghĩ đến số tiền nợ lên đến hàng trăm triệu đồng, tôi thật sự muốn trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân này. Mặc dù chồng đã động viên và thuyết phục hết lời hãy cùng anh gánh vác giai đoạn khó khăn của gia đình nhưng tôi vẫn thấy khó chấp nhận.
Mới cưới hơn 1 tháng, tôi mệt mỏi và chỉ muốn buông xuôi nhưng không dám về nhà vì sợ bố mẹ tôi thất vọng lo lắng. Tôi nên làm gì khi cứ sang một ngày là tiền lãi lại tăng lên, hạn trả nợ như ùa đến cùng một lúc?