Bbit
Những status tâm trạng của cha mẹ hay nhất


Những status tâm trạng của cha mẹ hay nhất

Những status tâm trạng của cha mẹ hay nhất , status tâm trạng của cha mẹ trên facebook



CON NHỚ NHÀ LẮM
Con mệt lắm . con mệt mõi lắm mẹ à 
Con ghét cái cảnh đơn phương bây giờ xung quanh toàn người lạ
Cuộc sống sinh viên thật khổ cực , tất cả mọi thứ phải tự lo 
Sống xa nhà phải tự chăm sóc bản thân ! Những điều này rất khó
Đối với con ngay từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều 
Luôn dạy bảo dặn dò mọi thứ nhưng chưa bao giờ mà con hiểu
Cứ rong chơi , mãi vui đùa , cứ bảo con cứng đầu thôi
Không biết vào đó rồi ở một mình không có mẹ sao lo nỗi 
Con vẫn nhớ mãi câu đó , đúng là không hề dễ
Cầm điện thoại ở trên tay .. không đủ can đảm để gọi về
Con sợ phải bật khóc khi nghe giọng mẹ ở bên kia
Và con sợ ai đó mất ngủ vì lo cho con vào đêm khuya
Con sợ con không chịu nỗi cảm giác xa nhà ngay bây giờ
Và con sợ tim con thắt lại trong lòng tràn ngập những nỗi nhớ
Con sợ nhưng vẫn cố cười .. phải mạnh mẽ như mẹ nói
Không được khóc phải cố học hành mai sau cuộc sống sẽ thay đổi

Chưa bao h con tự nói con iu mẹ rất nhìu
Vì ng bên con , từng giát ngũ củng chĩ là mẹ
Ngày mai , khôn lớn
Sẽ hĩu ra rằng
Bên con , khi vấp ngã cũng chỉ là mẹ

Chưa bao giờ con nói với mẹ : " Con nhớ nhà lắm "
Giấu tình cảm ở trong lòng và chỉ biết lặng câm
Con biết ở nhà cực khổ , gửi tiền lên con ăn học
Và nhiều lúc đi theo cuộc chơi , đánh mất bản thân trong phút chốc
Rồi chợt nghĩ lại ! .. con gái bất hiếu quá mẹ ơi
Câu xin lỗi muốn nói ngàn lần nhưng k thể thốt nên lời
Chưa bao giờ con rơi nước mắt vì gia đình một lần nào
Chỉ là con không thể hiện bên ngoài chứ không vô tâm như mẹ bảo
Con nhớ biển xanh .. nơi mà con từng lớn lên
Dù có đi xa quê hương cách mấy cũng luôn phải nhớ đến
Những lúc vui hay lúc buồn đểu thả tâm hồn ra biển cả
Nơi yên bình , nơi giải tỏa hết những tâm sự của lòng ta
Con nhớ những gì đẹp nhất ở trong kí ức còn đọng lại
Và tất nhiên cùng những nỗi đau vết xẹo hằn đó chưa hề phai
Con xin lỗi Con bất hiếu cứ mãi làm 2 người buồn thôi
Nhưng mà đừng lo .. con hứa con sẽ thay đổi

Chưa bao h con tự nói con iu mẹ rất nhìu
Vì ng bên con , từng giát ngũ củng chĩ là mẹ
Ngày mai , khôn lớn
Sẽ hĩu ra rằng
Bên con , khi vấp ngã cũng chỉ là mẹ

Con hứa sẽ thay đổi . không làm cho mẹ phải buồn đâu
Con hứa sẽ học thật giỏi . và trả hiếu cho mẹ về sau
Con hứa sẽ từ bỏ hết . những thứ vui tiêu khiển trước giờ
Và con hứa con sẽ trưởng thành hơn bỏ qua tất cã những nổi sợ
Con chỉ cần mọi người mạnh khõe , không cần lo lắng cho con nhiều
Mười tám tuổi rồi đã đủ trưởng thành và sự đời cũng thấu hiểu
Sống xa nhà rất khó khăn Nhưng con sẽ cố gắng hết sức
Không muốn thấy thấy nữa đâu đấng sinh thành phải khổ cực
Con biết là có nói ra .. mẹ cũng không bao giờ nghe được
Cứ sống mạnh khõe mỗi ngày đi đó là điều mà con ước
Có nhiều chuyện còn chưa nói ra con vẫn giấu kín ở trong lòng
Con chỉ mong khi nói ra được .. mọi người không bật khóc
Chưa phải lúc này để con can đảm nói ra được sự thật
Cái giá phải trả là quá đắt cho những thứ mình sẽ mất
Nhưng mà thôi .. Đó là chuyện của ngày mai
Còn hôm nay con vẫn phải ráng .. tất cả vì tương lai




Chưa một lần con viết tặng Cha
Những dòng chữ cứ nhạt nhòa nước mắt
Giọt nước mắt hay mồ hôi Cha mặn
Rơi xuống đời rồi lại thấm về đâu
Thấm về đâu giữa cuộc sống bao la
Cha ngẩng đầu trong muôn vàn khó nhọc
Thương Cha nhiều nhưng con không khóc được
Vì khóc là yếu đuối phải không Cha....... 


Cha à! Một mùa thu nữa lại về,đêm nay gió nhè nhẹ thổi như gợi về kí ức của một miền xa xăm. Một ngày dài con chứng kiến sự ra đi của một người con biết,nỗi đau xé lòng tiễn biệt người đã khuất, con chợt nghĩ về gia đình mình. Người ta bảo rằng trung thu là tết đoàn viên,và ngày hôm nay là ngày của Cha,còn với gia đình mình,đoàn viên có chăng là 7 tháng sau khi em con chào đời,ngày mai chúng con lại về bên Mẹ dâng nén hương lên bàn thờ Cha. 21 năm trời ròng rã, Mẹ và chúng con thiếu đi hơi ấm của Người, nuốt nước mắt vào trong chúng con mong Cha được an nghỉ ở miền cực lạc, chúng con yêu Cha và nhớ Cha rất nhiều
Cầu mong Mẹ luôn mạnh khoẻ, gia đình mình được bình an,hạnh phúc...   





Blog Family

Con nhớ bố

29/12/2012 05:37:23 GMT +7
More Sharing Services
“Nhìn con yêu say giấc nồng, lòng bỗng xót xa thay. Khi đã vô tình làm con đau đớn. Nhiều khi cha quên mất rằng cha từng đã giống như con, những nghĩ suy còn nhiều non nớt.
Dường như con đang rất buồn, vì khoảng cách hai ta như xa thêm vì không hiểu nhau. Mà con đâu hay biết rằng, cha sẽ vẫn bên con, dẫu những khi, chaphải làm ăn.
Vì cha yêu con lắm đấy, vì cha yêu con biết mấy, tuy rằng cha lo lắng thế, nhưng lòng cha không thể nói. Để đôi khi con vẫn hỏi, vì sao cha nghiêm khắc mãi, thà rằng cha như sắt đá, để mai này con thật thà.

Vì sao khi con vấp ngã, bàn tay cha không đỡ lấy? Là vì cha mong muốn thấy sau này con thêm vững bước. Vì cha yêu con lắm đấy, biết không chàng trai nhỏ dại, dù thế nào vẫn yêu con nhiều…”

Nghe bài hát này mà nước mắt con cứ lăn dài trên má, không thể nào kìm lại được bố ạ. Ký ức trong con lại dội về. Thế mà thoắt cái bố đã bỏ con gái mà đi được hơn 12 năm rồi bố nhỉ. Ngày ấy con còn là 1 con bé con nhỏ xíu. Con chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với bố của con cả. Người ta nói bố đang ngủ, bố nằm đấy, bình thản, chẳng nói gì với con cả mặc kệ con khóc và gọi bố đến lịm cả người đi. Tại sao vậy bố, tại sao ông trời lại nỡ cướp mất bố của con đi. Người ta nhìn con, nhìn mẹ, nhìn em con với ánh mắt thương hại, con ghét cái nhìn ấy, con không cần, chỉ cần bố mở mắt ra nhìn con, trả lời con lấy một lời thôi. Vậy mà tất cả chỉ còn là tuyệt vọng. Bố đã mãi mãi không còn bên con nữa, không còn có thể cõng con nhong nhong mỗi buổi chiều về, không còn chải tóc cho con nữa, không thể mua kẹo cho con những lúc con ngoan nữa. Bố thương con vậy mà tại sao lại không ở bên con nữa bố ơi…con biết phải làm sao, mẹ và em sẽ phải làm sao.

Năm bố mất mẹ mới 31 tuổi, một mình nuôi hai chị em con ăn học. Một đứa mới 8 tuổi, 1 đứa mới 2 tuổi. Những ngày tháng ấy khó khăn đến mức nghĩ đến con cũng không biết cả gia đình đã phải vượt qua như thế nào nữa. Nghị lực của mẹ con thật phi thường. Nỗi vất vả kia làm mẹ gầy đi trông thấy, cộng thêm nỗi đau mất đi người chồng mà mẹ yêu thương nhất, đổi lại nếu con là mẹ có lẽ đã không thể vượt qua cú sốc quá lớn này. Những ngày tháng ấy đối với con thật đáng sợ, con thu mình không muốn nói chuyện với ai, con bé hồn nhiên, vô tư, hay nói hay cười đã không còn được như trước nữa. 


Cứ mỗi khi màn đêm buông xuống là những nỗi sợ hãi lại vây lấy con, con chẳng dám ra ngoài, vì dường như chỗ dựa vững chắc nhất đã bỏ con mà đi, chẳng còn ai bảo vệ cho nữa. Cái ngày mà cả xóm vẫn chưa có điện, phải dùng bình ắc quy, nhiều hôm hết điện lại dùng đèn dầu, màn đêm đối với con thật đáng sợ. Mẹ cũng suy sụp nhiều lắm bố ạ, nhưng mẹ vẫn phải gồng mình mà tỏ ra cứng rắn, vì hai chị em con cần mẹ hơn lúc nào hết. Mẹ của con thật đáng thương phải không bố, ngày em gái nhỏ của con bỏ mẹ đi mẹ đã phải chịu bao đau khổ, rồi bà ngoại cũng sớm bỏ mẹ mà đi, giờ lại là bố… thương mẹ mà con chưa đủ lớn để hiểu hết được mọi thứ. Mẹ cứ thế chịu đựng những nỗi đau một mình mẹ thôi…

Năm tháng cứ dần trôi mãi, chúng con cũng cứ thế lớn lên trong sự chăm sóc của mẹ, cuộc sống thật khó khăn. Lớp 2 con đã phải làm hết mọi việc nhà, nấu cơm, rửa bát, trông em, bòn rau nấu cám cho heo ăn, mẹ còn bận rộn với công việc đồng áng, nương rẫy. Vì còn nhỏ quá nên thỉnh thoảng mới ra vườn giúp mẹ được. Lên lớp 3, con đã rành hết mọi việc ở nhà, kể cả đi nảy đậu, nảy cà, nảy hạt điều rồi nhặt cỏ vườn nữa. Ai đó đã không khỏi ái ngại khi thấy mẹ và con đi làm thuê kiếm thêm tiền để trang trải cuộc sống, một con bé mới lên lớp 4, bé tí như cây kẹo mà đeo cái gùi nảy đậu to gấp rưỡi người. Con không sợ vì bố sẽ bên con để cổ vũ con bố nhỉ, bố sẽ cho con và mẹ sức mạnh để vượt qua tất cả. Mà ngày ấy, một ngày công của con được có vỏn vẹn 15 nghìn đồng, đi làm 8 tiếng đồng hồ để đổi lại bằng ấy tiền, nên từ nhỏ cuộc sống đã rèn cho con phải biết quý trọng đồng tiền, vì đó là cả mồ hôi, nước mắt mới có được. Đến tận bây giờ những bài học ấy vẫn đang giúp con sống tốt hơn.

Năm tháng chẳng khi nào dừng lại, gia đình mình chuyển nhà, tới nơi mà bây giờ cả mình đang ở, khi ấy là năm con học gần hết lớp 5. Những ký ức đau buồn vì sự ra đi của bố cũng giảm bớt một phần. Xa rời ngồi nhà có biết bao dấu ấn của bố để đến một nới hoàn toàn xa lạ. Thế là mỗi ngày lại đạp xe cả 5 cây số để đi học. Mặc dù cực khổ những con vẫn cố gắng học thật tốt, không phụ công của mẹ và kỳ vọng của bố. Năm nào con cũng đạt học sinh giỏi, niềm vui ấy nhỏ thôi nhưng cũng an ủi được phần nào những nỗi buồn vẫn còn nặng nề trong ngôi nhà nhỏ. Thầy cô cũng thương con, cảm thông với hoàn cảnh gia đình mình, nhiều hôm vì không có ai trông em mà con phải mang em lên lớp cũng, dù rất ngại với bạn bè nhưng không biết phải làm sao. Thầy vẫn vui vẻ mà nói con cứ yên tâm học, em nhà mình ngoan không ảnh hưởng tới cả lớp đâu. Trong lòng con thầm cảm ơn thấy nhiều lắm nhưng không thể cất lên lời, nước mắt mặn đắng trên môi, càng cảm thấy tủi thân vì hoàn cảnh gia đình. Bố không biết mỗi lần họp phụ huynh mà mẹ bận không đi được con đã buồn thế nào đâu, có khi cô hỏi mẹ bận thế bố em đâu mà không đi họp, con chỉ biết đứng lên cúi mặt xuống bàn mà tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Tủi thân lắm bố biết không, con không trách bố, chỉ trách ông trời sao lại đẩy gia đình mình vào hoàn cảnh trớ trêu. Tại sao người hiền lành, tốt tính như bố lại phải sớm ra đi trong khi bao nhiêu kẻ độc ác ngoài kia vẫn đang sống vui vẻ. Ông trời thật bất công quá bố ơi, con không hiểu…

Từ khi lên cấp 2, khi đã nhận thức được nhiều hơn, hầu như tối nào con cũng khóc. Nhìn lên bầu trời đêm, con chỉ hy vọng sẽ bắt gặp ngôi sao nào là bố, bố đang nhìn con mỉm cười, để con biết con không phải cô độc như thế này. Càng lớn tính tình của mẹ và con càng xung khắc, có những điều con không thể nói hay tâm sự với mẹ được, chỉ biết giữ trong lòng thôi, cảm giác ấy thật khó chịu. Có đôi khi con gái không tốt đã nghĩ tại sao mình không đi theo bố cho rồi, sống thế này làm gì chỉ đọa đày mình thêm. Con bất hiếu đã không nghĩ tới cảm giác của người khác, nhưng đấy chính là những cảm xúc mà con đã trải qua. Ngồi một mình trong đêm lạnh chỉ mong có một bờ vai nào đó cho con tựa vào, có một bàn tay nào đó nắm lấy tay con, ôm chặt con vào lòng ấm áp. Nhưng nhìn lại xung quanh chỉ là một màn đêm yên tĩnh, lạnh lẽo đến cô độc, nỗi sợ vây lấy con tới khi nào đây.

Năm lớp 9, sau 7 năm bố yên nghỉ dưới nắm cỏ xanh, người ta nói phải thay áo cho bố. Con không hiểu như thế là làm gì. Những gì con phải chứng kiến thật quá sức chịu đựng của con. Phải tận mắt chứng kiến người bố mà mình yêu quý biết bao giờ chỉ còn là năm xương dưới đống bùn đất. Lòng ngổn ngang những nỗi sợ, nỗi đau, nỗi xót xa đến thắt lòng. Mới đây thôi bố còn sống vui vẻ bên con mà giờ đây chỉ còn lại có thế này thôi sao. Con người sinh ra từ cát bụi, rồi sẽ trở về với cát bụi, cuộc sống nơi trần thế chỉ là tạm bợ, chỉ có cuộc sống ở cõi vĩnh hằng mới là mãi mãi. Con tin rằng bố của con đang an lành ở trên thiên đường, ở nới xa đó bố vẫn luôn dõi theo từng bước con đi, soi đường, chỉ lỗi để con không lầm đường, lạc bước, cho con nghị lực để vượt qua tất cả những khó khăn đang chờ con trong cuộc sống này.

Giờ đứa con gái bé bỏng của bố đã là sinh viên đại học năm 3 rồi bố ạ, con cứng rắn lắm đấy bố biết không. Con cũng tự thấy mình rất hạnh phúc vì có mẹ và em. Mẹ cứ sống một mình như thế, chung thủy với tình yêu dành cho bố mà nuôi chúng con khôn lớn trưởng thành. Người ta nói ít người được như mẹ lắm, mẹ thật giỏi khi một mình nuôi được 2 đứa con ăn học thế này. Mẹ đã hy sinh tất cả vì chúng con, trong lòng con thương và biết ơn mẹ nhiều lắm. Em con cũng học lớp 9 rồi, là một chàng trai khỏe mạnh, học giỏi, ngoan ngoãn. Càng lớn em càng giống bố, ra dáng là người con trai trong gia đình lắm bố ạ. Con gái yêu bố mẹ và em nhiều, rất nhiều… nếu có kiếp sau vẫn mong cả gia đình mình bên nhau bố nhé.

Nghe bài hát ấy mà con thấy ghen tị với cậu bé trong bài hát quá bố ơi. Cậu ấy vẫn luôn có một người cha bên cạnh, yêu cậu ấy, lo lắng cho cậu ấy, dù người cha ấy không nói ra lời. Còn bố của con thì chẳng bao giờ có thể nói yêu con nữa, đến cả giọng nói, tiếng cười của bố con cũng không được nghe nữa. Con thèm được ai đó nghiêm khắc với con như thế cũng không được. Người cha ấy như sắt đá để sau này cậu bé trưởng thành, còn bố thì mãi nằm trong lòng đắt, không muốn đối diện sự thật thì bố cũng hóa sắt đá từ lâu lắm rồi… bàn tay đã không thể nắm lấy tay con khi con vấp ngã… mãi mãi… Nhưng con biết một sự thật, không bao giờ thay đổi: “Dù thế nào bố vẫn yêu con nhiều ”. Cảm ơn bố vì đã cho con cuộc sống này, con sẽ trân trọng nó, cố gắng sống thật tốt để xứng đáng là con của bố, con nhớ và yêu bố biết chừng nào…

Tây Nguyên ngày trở gió… màn đêm bao trùm lấy con lạnh lắm bố ạ…
Bình Luận:
Liên kết : Trang chủ truy kich |