Câu chuyện người chồng trí thức đánh vợ dã man
Em và chồng em yêu nhau và kết hôn đã được 8 năm. Từng đó thời gian để yêu và hiểu nhau thì không hề ngắn ngủi và kết quả của 8 năm chung sống vợ chồng đã có 2 cháu (một bé trai 2 tuổi và một bé gái 6 tuổi) rất kháu khỉnh và dễ thương.
Mình và chồng mình đều làm cùng ngành trong một công ty nhà nước, hồi trước là cùng cơ quan nhưng bây giờ anh ấy chuyển sang huyện khác và giữ chức vụ cao hơn mình nhiều. Gia đình anh ở quê nghèo nên khi vợ chồng mình cưới nhau về vật chất rất vất vả, còn gia đình mình thì ở thị xã cũng không khá giả gì, nhà hai vợ chồng mình ở rất gần nhà ngoại.
Trước đây khi làm cùng nhau mà hai vợ chồng mình cũng suốt ngày giận nhau hoài có khi mình buồn khóc sưng hết cả mắt, sáng đi làm nhìn ánh mắt mọi người nhìn vào mình thấy ngại vô cùng. Chồng mình được mọi người đánh giá là hiền lành, giỏi giang và chịu khó. Còn mình thì tính hay nói nên mọi người cho mình là bắt nạt chồng.
Mọi người đâu ngờ rằng đối với vợ, anh không hề nhẹ nhàng, hiền lành tý nào. Anh sống rất trầm tính và lạnh lùng (điều này khi yêu anh, tôi không hề chú ý). Một phần vì công việc nên anh thường xuyên nhậu nhẹt, tính anh là cứ uống rượu, bia vào là anh đi 2-3 tăng, có khi anh đi tới sáng hôm sau mới chịu về nhà thế mà tôi có nói vài tiếng thôi là anh đã lao vào đánh tôi như một quả banh mặc cho tôi la hét thế nào đi nữa.
Lần đó anh đã làm tôi choáng váng hết mặt mày vì tôi có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới mình lại bị chồng đánh sưng bầm hết cả chân tay, mặt mày. Bạn bè tôi thấy mấy ngày vắng tôi nên đã xuống nhà và chứng kiến tất cả. Sau lần đó, tôi thực sự suy sụp. Tất cả trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện chết hoặc ly hôn với anh thôi nhưng tôi đã không làm được vì anh nói xin lỗi và mong tôi tha thứ. Cũng vì thương con nên tôi đành bỏ qua cho anh.
Tuy nhiên, sự việc tương tự đã xảy ra mấy lần rồi, từ đó vợ chồng tôi suốt ngày không nhìn mặt nhau cho tới tận bây giờ. Cuộc sống những tưởng tốt đẹp hơn khi tôi sinh thêm bé thứ hai nhưng tôi đâu ngờ rằng khi tôi mang thai, ốm nghén, không làm được gì mà chồng thì bỏ mặc gia đình, con cái để đi chơi từ sáng tới đêm. Anh đi làm thì không sao chứ cứ về tới nhà là không thèm nói gì với vợ con, chỉ nằm xem tivi hoặc chơi điện tử. Tôi rất buồn và nảy sinh ý định bỏ con nhưng con tôi số lớn nên không xảy ra việc gì. Khi đó, tôi sinh cháu rồi tự một mình chăm bẵm, nuôi nấng, anh không giúp gì hết.
Gần đây nhất anh rủ bạn bè về nhậu, anh say xỉn rồi vào đánh đạp tôi dã man trước mặt đứa con thơ. Tôi đã đau đớn và khóc hết nước mắt. Tôi quyết định gọi điện cho bố mẹ anh để kể sự tình, anh thấy vậy càng chửi bới, đánh tôi nhiều hơn. Việc này không một người nào biết cả.
Kết hôn và đã có với nhau hai mặt con nhưng anh không hề quan tâm đến tôi thích ăn gì và tôi đang nghĩ gì. Mình cũng là phụ nữ như bao người khác mình cũng muốn được chồng quan tâm, yêu thương, chiều chuộng, tâm sự... nhưng với mình đây mãi chỉ là giấc mơ mà thôi. Nhiều lúc quá buồn tôi đã tìm đến men say để quên đi tất cả. Thực sự tôi không biết mình đã làm gì mà chồng lại đối xử tệ với vợ như vậy.
Bây giờ tôi rất phân vân có nên chia tay nhau không hay phải sống như vậy vì con. Mỗi lần tôi buồn vì chồng cũng chỉ biết năm khóc thôi. Mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.