My ngồi im lặng một góc căng tin, đếm từng hạt trân châu trong cốc trà sữa thì thầm: "nói, không nói, nói, không nói, nói,..."
Tại khoảng sân cách đấy một tầm mắt, Huy đang chơi bóng rổ. Không có cái dáng thật sporty của dân chuyên nghiệp nhưng ngắm Huy tập luyện với trái bóng cam, bạn sẽ thấy sự quyến rũ toát ra từ niềm đam mê của cậu ấy. Không vận đồ bóng rổ, Huy mặc chemise trắng, jeans đen và Converse trắng đen chơi bóng. Những gam màu đơn giản ấy đem lại cho Huy một sức hút dịu dàng."
Đây chẳng phải lần đầu tiên My cảm thấy sức hút ấy. Nhưng sẽ là một trong những lần cuối cùng. Hai tuần nữa là hết năm học. Chỉ còn hai tuần cho những buổi chiều ngồi ngóng ra sân bóng rổ và dõi mắt theo cậu bạn luôn mải mê một mình với trái bóng. Chỉ còn hai tuần để nói những gì muốn nói. Ừ nhỉ, hay là nói!?
Hai lớp học nằm vuông góc trong dãy hành lang hình chữ nhật cạnh những tán phượng xanh rì. Chỉ cần ngồi im một chỗ và nhìn chếch sang, My đã có thể thấy Huy đang cặm cụi với quyển từ điển dày cộp, hí hoáy vẽ biểu đồ Địa, hay toe toét giảng cho cô bạn ngồi cạnh một câu phương trình dao động. Có một đôi lúc thôi, ngẩng lên và bắt gặp ánh nhìn từ hành lang vuông góc, Huy vẫy tay và cười. Như nắng tỏa mênh mang. Chỉ như thế đã đủ để My vui suốt cả một ngày.
Trường rộng, nhưng thoáng đủ để chỉ cần đứng ở góc hành lang chéo nhau ấy cũng có thể thấy Huy chạy sang lớp Văn mỉm cười với bạn này, chạy sang lớp Pháp nhiệt tình xách đồ hộ bạn kia. Lăng xăng khắp nơi, ngọt ngào với tất cả mọi người, thế giới của Huy chứa đựng toàn những điều hay ho. Thế giới mà My luôn ngắm nhìn từ xa, rồi giật mình nhận ra rằng mình như là một khán giả truyền hình đầy háo hức, thích thú.
Cứ như thế, một ngày 5 tiết, một tuần 6 ngày, My vui vẻ và hài lòng với những cái vẫy tay rất vội ở chân cầu thang, với một vài viên kẹo Huy đưa cho lúc hai đứa chạm mặt ở căng tin, với những buổi chiều bóng rổ...
Nhưng bây giờ, khi cái cảm giác tất cả những niềm vui bé xíu ấy cũng sắp không còn nữa ngày một gần, thì My bắt đầu nghĩ xem có nên nói cho Huy biết những gì mình đang cảm thấy hay không. Để Huy cùng biết, cùng trân trọng, cùng ghi nhớ. Để nó(cái cảm giác ấy) sẽ không bị trôi đi trong quên lãng. Và để nó có một cơ hội cho riêng mình. Vì rất có thể sau tuổi 17, những buổi chiều lấp lánh nắng trên sân bóng rổ sẽ mờ dần, rồi tắt hẳn. Rất có thể một ngày nào đấy, sớm thôi, My sẽ không còn hình dung được rằng mình đã từng mong chờ những buổi chiều đến thế nào, sẽ quên mất converse trắng đen quên mất mắt một mí nâu sẫm, quên mất hành lang vuông góc...
My còn mông lung nghĩ ngợi, Huy đã chạy đến, đập đập quả bóng xuống đất:
-Hey ấy, chưa về à?
-Ừ, tớ chưa-My ngẩng lên cười tít mắt:-À này thế thi cử thế nào rồi? Ấy học nhiều lắm hay sao ý, chẳng bao giờ tớ thấy nick ấy sáng luôn!
-Đâu, tớ cũng onl suốt đấy. Chắc là tại không trùng giờ thôi.
Blah blah blah. Như hàng trăm lần trước, rất hay là dù bí mật tương tư anh chàng này đến mấy. My cũng chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngùng khi nói chuyện. Tự nhiên My bật cười nghĩ, nếu bây giờ phải nói ra, chắc My cũng không thấy khó khăn gì nếu đứng trước mặt Huy, rành rọt:"Tớ yêu quý ấy từ lâu lắm rồi, ấy không biết thôi, chứ một cuộc phone với ấy cũng làm tớ vui hàng tuần liền ý, hay là mấy lúc ấy mess off ý, tớ save tất cả lại đấy". Rõ ràng là My không ngại, không xấu hổ, không "làm cao". Chỉ là có một cái gì đấy-không giải thích được nhưng rất rõ-ngăn My lại, không cho nó chạy đến sân bóng rổ, kéo tay Huy và nói rằng dù Huy tập mãi không được một cú 3 điểm, thì My cũng vẫn thích xem Huy chơi , "vì tớ thật sự rất quan tâm đến ấy"
***
"Alo mày, lap tao bị virus nặng quá không khởi động được nữa rồi mày ơi. Qua xem hộ tao với!"
"Okie, 30' nữa xuống mở của cho tao"
***
Lâm nhét đĩa hệ thống vào ổ:"Ai bảo mày down một đống tạp pí lù các thứ trên mạng về mà chả chịu chạy anti-virus. Cài lại thế này có khi mất hết các files trong máy đấy. Cho từ giờ mày chừa đi nhé Rồi quay sang thấy mặt My méo xệch, Lâm phì cười:"Thôi đền bù cho mày cái soft anti-virus tử tế, với cả có một cái phần mềm này hay lắm. Tao đang chạy thử ở máy nhà tao, mang sang cài cho mày luôn. Cứ mỗi lần mày Sign in Yahoo thì nó sẽ tự động scan xem trong friendlist của mày có những ai đang invi. Đố đứa nào trốn được nhá, há há".
***
Buổi tối, My onl sớm, hí hửng khi em laptop quay trở lại với tốc độ vốn có của nó. A, Huy onl này, Huy onl này. My tíu tít:"Hey, ấy ơi".
Không có trả lời.
My Buzz thêm một lần nữa:"Chiều nay vừa hỏi ấy có onl không, bây giờ lại gặp ấy luôn. Tớ thiêng chưa, hehe".
Không có trả lời. Rồi Huy out.
Rồi My phát hiện ra là nó không "thiêng". Nick Huy không hề available. Chỉ khác là hôm nay, máy tính của My có cài chương trình scan nick ẩn. Và My nhìn thấy nick Huy sáng là qua chương trình ấy.
Thế đấy. My luôn cố gắng để không bị invisible trước mắt Huy. Còn Huy lại luôn muốn invisible với My.
Thế mà có những đêm thức học thật khuya, My cứ treo nick available, mong mãi một lần nick Huy sáng, rồi lại tiếc là mình không onl vào đúng giờ Huy hay onl... Mà không hề biết rằng, thật ra thì sẽ chẳng bao giờ nick Huy sáng với My cả. Thế đấy!
Nghĩ một lát, My chọn chế độ "luôn offline" với Huy. Để Huy đừng bao giờ thấy nó online nữa. Vì My sẽ buồn lắm, khi biết rằng Huy nhìn thấy nick nó sáng mà lại không gọi. Và vì cũng đến lúc nên invisible với Huy rồi. Dù có cố gắng hay không, với Huy, My vẫn luôn invisible. Thế thì tốt nhất là thôi không cố nữa. Mà để ai đó yêu quý mình thì không phải cứ cố là được.
My nhớ lại một lần Huy kể, rằng bạn ấy chỉ available với một group rất nhỏ, là những người bạn ấy thật sự muốn nói chuyện. Và hơi thấy nhoi nhói, cái cảm giác khi dành cho ai đấy một khoảng lớn trong suy nghĩ, và rồi biết rằng người ta luôn cố tàng hình và bước đi thật nhanh, vì sợ mình sẽ nhìn thấy và kéo người ta vào huyên thuyên đủ chuyện.
Bất giác, My cảm giác rất rõ rằng, mình sẽ không bao giờ thuộc về cái thế giới hay ho và lạ lẫm của Huy.
Mà có gì đâu... Chỉ là suy nghĩ của Huy không nghe thấy My thôi mà. Tự nhiên My thấy lòng nhẹ bẫng. Nhẹ đến hụt chân. Đã có câu trả lời cho những buổi chiều ngồi đếm hạt trân châu "nói, không nói, nói, không nói". Không nói!
***
Buổi học cuối cùng...
"Hey ấy, chưa về à?"
"Ừ, tớ chưa"-My nói, mắt vẫn dán chặt vào quyển Địa. Nếu ngước lên, nói không chắc mình lại có thể cười toe toét như hàng trăm lần trước nữa không.
...
Huy về rôi... My len lén nhìn theo cái dáng trắng đen mà nó có thể nhận ra giữa cả một biển người... Len lén nghe tiếng lá khô vỡ giòn tan dưới từng bước chân bạn ấy... Và thấy mắt nhòe nhoẹt nước.
Lần đầu tiên My hiểu vì sao nó chưa bao giờ muốn nói ra những cảm xúc của mình. Những ánh nhìn một chiều tha thiết. Những cái mess off Huy viết rất vội và My đọc rất lâu. Những cái vẫy tay rất vội ở chân cầu thang. Và một niềm hy vọng, thầm lặng thôi nhưng không hề bé nhỏ, mà My vẫn luôn cố bám víu vào mà hạnh phúc từng ngày...
My đã hiểu vì sao nó cất tất cả sâu đến thế. Không phải vì đấy là một thứ tình cảm "không cần đáp lại". My không phải là nhân vật vị tha lãng mạn trong phim Hàn Quốc. My chỉ là một cô bé 17 tuổi.
Và là một cô bé 17 tuổi nhút nhát. Không nói ra những cảm xúc ấy, chỉ vì, My đã sợ phải đối diện với một câu trả lời không bao giờ muốn nghe. Giấu kín tất cả chỉ là một cách để cố giữ cho mình một chút hi vọng, để đừng ai dập tắt nó đi.
Thế mà cuối cùng chẳng cần My nói, chẳng cần Huy đáp lại, câu trả lời tự nó mò đến và phơi sáng. Tự nhiên thấy biết ơn cái phần mềm scan nick ẩn mà thằng bạn chí cốt vô tình cài vào cái laptop của My, biết ơn cả Huy nữa. Bởi vì theo cách này, chẳng phải những cảm giác dịu ngọt của My đã có một kết cục êm đềm hơn ư? Không phải là một "happy end-ing", nhưng lời-đáp-không-lời ấy đủ dịu dàng để nó có thể ở lại lung linh mãi trong một miền trái tim.
***
My ngồi lại rất lâu dưới cột bóng rổ. Mới chỉ thế thôi mà nó đã tha thiết nhớ. Sân trường xanh mướt, các dãy hành lang chạy thành hình chữ nhật, hai phòng học vuông góc, chemise trắng, jeans đen và Converse trắng đen, ngón tay dài lướt piano, dáng ném bóng rổ, và mắt một mí nâu sẫm... Tất cả rõ như nó vẫn đang diễn ra. Ở góc này sân trường, lớp Văn đang chí chóe, góc kia lớp Lý đang làm bài kiểm tra, ở ngay giữa sân trường, Huy đang tập đi tập lại một cú ném 3 điểm.
My không còn lo rằng sẽ có lúc nào đấy mình quên đi một nụ cười tỏa nắng từ phía phòng học vuông góc, quên đi những băn khoăn khi ngồi đếm từng hạt trân châu. My không cần Huy phải biết đến và trân trọng tình cảm của mình nữa. Tự nó sẽ trân trọng những cảm xúc ấy và trân trọng thay cả phần của Huy.